Pages

Đỗ Văn Hiếu: Làm giàu không khó… hay làm hoài không khá?

'Làm giàu liệu có dễ như mọi người nghĩ? Xin thưa, rất khó. Nhưng nếu kiên trì và có tài thì mọi thứ đều có thể đến', Doanh nhân Đỗ Văn Hiếu khẳng định và nhớ lại câu chuyện khởi nghiệp của mình...

Doanh nhân Đỗ Văn Hiếu: "Cho đi là nhận lại"

Từ một chàng sinh viên nghèo trở thành chủ doanh nghiệp ở tuổi còn rất trẻ. Giờ đây, doanh nhân Đỗ Văn Hiếu đảm nhiệm nhiều công việc ở những ngành nghề hoàn toàn khác nhau với nhiều chức danh quan trọng...

Đỗ Văn Hiếu - doanh nhân trẻ khát vọng dẫn đầu ngành BĐS Việt

24 giờ là quỹ thời gian quá ít ỏi để doanh nhân (DN) trẻ tuổi này giải quyết hết lượng công việc đồ sộ của hơn 6 công ty bất động sản (BĐS). Bận rộn là thế, nhưng DN Đỗ Văn Hiếu chưa bao giờ dám cho phép mình được ngơi nghỉ. Anh luôn đau đáu với những triết lý kinh doanh mới, mô hình hoạt động mới trong lĩnh vực kinh doanh BĐS, nhằm hướng tới nhiều giá trị mang tính bền vững và ổn định...

CEO Đỗ Văn Hiếu: Nếu thời cơ là 'vàng' thì con người là 'mỏ vàng'

Chia sẻ cùng chúng tôi doanh nhân Đỗ Văn Hiếu - Tổng Giám đốc Công ty CP An Cư Lạc Nghiệp – nhấn mạnh vào mấu chốt sự thành công trong đầu tư BĐS...

Trưởng phòng không lương.

Đánh liều xin việc vào các cơ quan với “cam kết làm việc không lương nếu không có hiệu quả” Hiếu nghĩ, “Khi tay trắng khởi nghiệp, một trong những cách làm giàu nhanh là kinh doanh trực tuyến, hoặc kinh doanh dịch vụ, như môi giới bất động sản, chứng khoán...”.

Hiển thị các bài đăng có nhãn Văn Hoá. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Văn Hoá. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 26 tháng 5, 2025

CHUYÊN ĐỀ: VĂN HÓA – ĐỘNG LỰC, NỀN TẢNG PHÁT TRIỂN VÀ TẦM NHÌN CẤT CÁNH CỦA VIỆT NAM

 MỞ ĐẦU

Không có ngọn núi nào cao bằng khát vọng, và không có sức mạnh nào trường tồn hơn văn hóa. Trong mọi thời kỳ phát triển, từ những ngày đầu dựng nước cho đến hôm nay – khi đất nước đang bước vào kỷ nguyên số – văn hóa luôn là gốc rễ tinh thần, là động lực mềm và là ngọn lửa âm ỉ nhưng bền bỉ để hun đúc nên bản lĩnh dân tộc.

Từ Chủ tịch Hồ Chí Minh – người đã đặt nền móng lý luận: “Văn hóa soi đường cho quốc dân đi”, đến Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh với tinh thần “nói và làm”, đến hôm nay, dưới sự lãnh đạo của Tổng Bí thư Tô Lâm – Đảng ta tiếp tục khẳng định mạnh mẽ vai trò của văn hóa, con người, đổi mới sáng tạo và doanh nghiệp tư nhân như những trụ cột phát triển của một quốc gia độc lập, tự chủ và hội nhập.

PHẦN I. VĂN HÓA – NỀN TẢNG TINH THẦN VÀ SỨC MẠNH MỀM CỦA DÂN TỘC

Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng từng khẳng định: “Văn hóa còn thì dân tộc còn”. Đó không chỉ là câu nói đậm chất chính luận mà còn là lời cảnh báo sâu sắc. Nếu một đất nước chỉ phát triển về kinh tế mà thiếu nền tảng văn hóa – thì đó chỉ là sự lớn lên trong lạc lối.

Tư tưởng Hồ Chí Minh đã chỉ rõ: Văn hóa là tổng hòa của mọi phương thức sinh hoạt, là thước đo trình độ phát triển xã hội. Văn hóa làm nên con người tử tế – doanh nghiệp có trách nhiệm – nhà nước vì dân.

Ngày nay, vai trò ấy được tiếp nối bằng tư duy rất mới: Văn hóa không chỉ là di sản, mà là tương lai. Văn hóa không nằm trong bảo tàng, mà sống trong từng hành vi, chính sách, công nghệ và cả thị trường.

PHẦN II. VĂN HÓA – ĐỘNG LỰC CHUYỂN HÓA XÃ HỘI VÀ PHÁT TRIỂN BỀN VỮNG

Trong Văn kiện Đại hội XIII, Đảng ta khẳng định: "Xây dựng, phát triển con người là quá trình tác động có chủ đích để phát triển toàn diện cả về trí tuệ, đạo đức, thể lực và năng lực thẩm mỹ.”

Chính vì vậy, văn hóa trở thành động lực – không phải bằng mệnh lệnh hành chính, mà bằng sự lan tỏa giá trị sống, giá trị đạo đức, và tinh thần sáng tạo.

Văn hóa là động lực vì:

Khơi dậy trí tuệ – để đổi mới, học tập, làm chủ tri thức.

Nuôi dưỡng đạo đức – để tạo nên môi trường xã hội lành mạnh.

Rèn luyện thể lực – để con người đủ sức khỏe đóng góp lâu dài.

Phát triển thẩm mỹ – để sống đẹp, nghĩ đẹp, lan tỏa cái đẹp.

Từ đó, văn hóa truyền cảm hứng – củng cố niềm tin – khơi dậy khát vọng.

PHẦN III. TẦM NHÌN CHUYÊN BIỆT CỦA ĐẢNG – DẤU ẤN TỔNG BÍ THƯ TÔ LÂM

Ngày 18/5/2025, Tổng Bí thư Tô Lâm phát biểu tại Hội nghị toàn quốc triển khai Nghị quyết 66 và 68. Ông gọi đây là “bộ tứ trụ cột” cho phát triển quốc gia: từ đổi mới sáng tạo (66), phát triển kinh tế tư nhân (68), hội nhập (57) đến trí tuệ số hóa (58).

Lần đầu tiên, Đảng ta khẳng định một cách đầy đủ và đột phá: Kinh tế tư nhân là động lực quan trọng nhất của nền kinh tế quốc dân.

Cùng lúc đó, đổi mới sáng tạo – khoa học công nghệ – chuyển đổi số quốc gia trở thành trục xương sống của phát triển lâu dài.

Nhưng đằng sau những nghị quyết ấy, linh hồn thật sự chính là tầm nhìn văn hóa: vì sao lại lựa chọn doanh nghiệp làm trung tâm? Vì sao phải chuyển đổi số? Vì sao lại nhấn mạnh “sự dũng cảm chính trị” trong văn kiện?

=> Bởi vì Đảng ta đã thực sự chuyển từ quản lý sang kiến tạo – từ bao cấp sang đồng hành – từ bảo thủ sang cải cách.

PHẦN IV. TỪ TƯ DUY ĐỔI MỚI ĐẾN HÀNH ĐỘNG CỤ THỂ – VĂN HÓA LÀ NỀN TẢNG CHUYỂN HÓA

Nhìn lại hành trình, từ Chủ tịch Hồ Chí Minh đến Nguyễn Văn Linh – và hôm nay là Tổng Bí thư Tô Lâm – ta thấy một mạch chảy tư duy:

Từ khẳng định giá trị văn hóa.

Đến thúc đẩy đổi mới toàn diện.

Và hôm nay: văn hóa trở thành lực đẩy phát triển quốc gia trong kỷ nguyên số.

Nhưng mọi nghị quyết sẽ vô nghĩa nếu không đi vào đời sống. Văn hóa không lan tỏa nếu không được sống, được vận hành trong từng doanh nghiệp, từng trường học, từng khu phố và từng nền tảng số.

 Văn hóa phải trở thành trí tuệ điều hành – đạo đức lãnh đạo – lương tâm quản lý – tinh thần phụng sự.

PHẦN V. KẾT LUẬN – CẤT CÁNH TỪ GỐC RỄ

Một dân tộc muốn đi xa phải có văn hóa dẫn đường. Một Đảng muốn bền vững phải có tư duy đổi mới, nhân văn và kiến tạo. Và một Tổng Bí thư dám đặt bút ký những nghị quyết như 66 và 68 – là một nhà tư tưởng hành động – là biểu tượng cho một thời kỳ mới.

Văn hóa không phải để tô vẽ cho xã hội. Văn hóa là gốc rễ để dựng người, dựng Đảng, dựng nước.

Và hôm nay, khi “bộ tứ trụ cột” đã sẵn sàng, Việt Nam đã có trong tay niềm tin – khát vọng – và cơ hội lớn để bứt phá.

Chúng ta chỉ cần một điều cuối cùng: Biến mọi giá trị văn hóa thành hành động cụ thể, vì một dân tộc không chỉ cường thịnh – mà còn cao đẹp và tử tế.

Nhà báo Đỗ Văn Hiếu – Học viên lớp TC240, Học viện Cán bộ TP.HCM

Xem những bài viết liên quan 

Động lực của văn hóa trong phát triển con người và xã hội hiện đại






Văn hóa – Nền tảng tinh thần của xã hội và động lực phát triển bền vững quốc gia

Văn hóa – Nền tảng tinh thần của xã hội và động lực phát triển bền vững quốc gia

Nếu một quốc gia là một cơ thể sống, thì văn hóa chính là tâm hồn. Nếu chính trị là bàn tay hành động, kinh tế là đôi chân vận động, thì văn hóa là trái tim giữ nhịp bền vững cho sự sống đó. Đó là lý do vì sao Đảng ta khẳng định dứt khoát: “Văn hóa là nền tảng tinh thần của xã hội, là mục tiêu, động lực phát triển bền vững đất nước.”

1. Văn hóa – không chỉ là nền tảng tinh thần, mà là “phần hồn” của xã hội

Nói đến nền tảng tinh thần là nói đến cốt lõi tạo ra hệ giá trị, niềm tin, bản sắc, ứng xử, đạo đức và khát vọng sống của cả cộng đồng dân tộc. Văn hóa chính là thứ giữ lại con người trong mỗi bước phát triển – để phát triển không rơi vào tha hóa, hiện đại không rơi vào vô cảm, giàu có không đánh mất căn cước.

Bởi lẽ, một xã hội có thể sở hữu những tòa nhà chọc trời, nhưng nếu con người sống trong đó vô cảm, ích kỷ, thực dụng – thì đó không phải là phát triển, mà là lạc đường.

Văn hóa không tạo ra GDP – nhưng tạo ra ý nghĩa sống. Văn hóa không thể đo bằng tăng trưởng – nhưng lại đo được bằng sự nhân văn trong mỗi hành vi nhỏ nhất: cách ta nói một lời tử tế, cách ta nhường đường, cách một doanh nghiệp đối xử với nhân viên, hay cách một quốc gia đối xử với quá khứ và tương lai của mình.

2. Văn hóa – mục tiêu và động lực của sự phát triển bền vững

Văn hóa là mục tiêu, vì không có quốc gia nào phát triển thực sự nếu không mang lại đời sống tinh thần tốt đẹp cho người dân.

Văn hóa cũng là động lực, vì chính văn hóa mới là thứ thúc đẩy sáng tạo, truyền cảm hứng, xây dựng lòng tin – những yếu tố nền móng cho sự ổn định và phát triển lâu dài.

Trong một xã hội văn hóa, con người sẽ sống có trách nhiệm. Doanh nghiệp sẽ phát triển vì cộng đồng. Chính quyền sẽ hành động vì lợi ích nhân dân. Truyền thông sẽ phụng sự sự thật. Giáo dục sẽ không dừng lại ở điểm số, mà hướng tới nhân cách. Đó mới là phát triển thực chất, phát triển vì con người – chứ không phải trên lưng con người.

3. Tác động và ảnh hưởng của văn hóa trong xã hội hiện đại

Trong thời đại số, văn hóa không còn nằm yên trong bảo tàng hay trên sân khấu. Văn hóa sống trong từng dòng trạng thái trên mạng xã hội, từng câu chữ trong hợp đồng kinh doanh, từng lựa chọn hành động mỗi ngày của người dân.

Khi văn hóa tốt – xã hội sẽ lành mạnh, con người tử tế, quan hệ ứng xử hài hòa. Khi văn hóa xuống cấp – đạo đức băng hoại, niềm tin lung lay, và các thiết chế xã hội sẽ dần rạn nứt.

Hãy thử tưởng tượng: nếu mỗi công dân đều cư xử có văn hóa, mỗi doanh nghiệp đều có trách nhiệm xã hội, mỗi cán bộ đều có đạo đức công vụ – thì chúng ta đã tiến thêm bao nhiêu bước trên hành trình xây dựng một Việt Nam hùng cường?

4. Bình đẳng vai trò giữa văn hóa – kinh tế – chính trị

Một trong những quan điểm tiên tiến và rất căn bản của Đảng là: văn hóa phải được đặt ngang hàng với kinh tế, chính trị, xã hội. Bởi vì văn hóa không đi sau, không chạy song song, mà định hình và điều hướng các lĩnh vực còn lại.

Kinh tế mà thiếu văn hóa thì sẽ chỉ có “giàu có vật chất” mà không có “giàu có nhân phẩm”. Chính trị mà thiếu văn hóa thì dễ sa vào hình thức, xa dân, thiếu đạo lý. Xã hội mà thiếu văn hóa thì con người mất phương hướng, mất niềm tin và mất cả nhau.

5. Kết luận: Văn hóa là chiếc rễ giữ cho cây phát triển không bật gốc

Nếu một đất nước muốn vươn cao như một cây đại thụ, thì rễ phải sâu – đó là văn hóa. Văn hóa càng được bồi đắp – con người càng trưởng thành. Con người càng tử tế – xã hội càng bền vững.

Là một nhà báo và học viên lý luận chính trị, tôi tin rằng: xây dựng văn hóa không thể bằng lời kêu gọi, mà phải bắt đầu từ hành vi hằng ngày. Từ từng bài báo sạch, từng phát ngôn đúng mực, từng chương trình tử tế, từng chính sách nhân văn. Từng “hạt mầm văn hóa” hôm nay sẽ nở hoa thành tương lai đất nước.

Văn hóa không phải là thứ để trang trí. Nó là thứ để sống.”

Và nếu sống đúng với nó, chúng ta sẽ có một Việt Nam phát triển – không chỉ mạnh, mà còn cao quý và bền lâu.

Tác giả: Nhà báo Đỗ Văn Hiếu – Học viên lớp TC240, Học viện Cán bộ TP.HCM

Xem những bài viết liên quan 

Động lực của văn hóa trong phát triển con người và xã hội hiện đại





Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2025

VĂN HÓA VIỆT NAM – GỐC RỄ PHỒN VINH, NGỌN LỬA TƯ DUY, VÀ BẢN ĐỒ HỒN DÂN TỘC

Có bao giờ bạn tự hỏi: Sau tất cả, điều gì còn lại khi một dân tộc đã bước qua những biến động của thời cuộc, đã băng qua những đỉnh cao kinh tế hay rơi vào vực sâu chiến tranh? Câu trả lời không nằm ở nhà máy, công trình, GDP hay những con số thống kê. Thứ còn lại – và chính là điều định hình tương lai – chính là Văn hóa.

1. Văn hóa là gì – nếu không phải là linh hồn sống của một dân tộc?

Văn hóa không phải là một khái niệm trừu tượng. Nó là hơi thở của đất nước. Là tinh thần sống còn của quốc gia. Nó nằm trong cách người mẹ dạy con giữ lễ nghĩa, trong ánh mắt của người già khi nghe một câu vọng cổ, trong hành động giản dị của người thanh niên cúi đầu chào tổ quốc qua nghi thức chào cờ. Văn hóa Việt không chỉ là áo dài, là trống hội làng hay lời ru dân gian – mà còn là bản lĩnh kiên cường, là sự lặng thầm hi sinh, là những "không khuất phục" trước thời gian và biến động.

Chủ tịch Hồ Chí Minh từng nói: “Văn hóa soi đường cho quốc dân đi.” Ở đó, Người không chỉ nhấn mạnh vai trò chỉ dẫn của văn hóa, mà khẳng định: văn hóa là ánh sáng – ánh sáng của lý trí, của đạo đức, của khát vọng vươn lên.

2. Từ cái cuốc, cái áo đến đạo lý làm người – tất cả là văn hóa

Marx – Engels định nghĩa: Văn hóa là kết quả của lao động sáng tạo con người. 

UNESCO nhấn mạnh: Văn hóa bao gồm cả vật chất, tinh thần, xúc cảm, tri thức và phương thức sống. 

Với tôi – một nhà báo, một công dân, một người làm công tác lý luận – tôi thấy văn hóa trong từng nhịp sống, từng con chữ, từng quyết định đạo đức giữa vô vàn ngã rẽ đời người.

Văn hóa là khi bạn chọn trung thực thay vì giả tạo. Là khi bạn giữ một lời hứa dù chẳng ai nhắc nhở. Là khi bạn chào một người xa lạ bằng nụ cười. Đó không phải là tiểu tiết – mà là bản đồ định vị của một dân tộc.

3. Đảng ta: Văn hóa là gốc – là mục tiêu và động lực của phát triển

Từ Đề cương Văn hóa Việt Nam năm 1943, đến Nghị quyết 33-NQ/TW (2014) và đặc biệt là Văn kiện Đại hội XIII, Đảng Cộng sản Việt Nam khẳng định: Văn hóa phải đặt ngang hàng với kinh tế, chính trị và xã hội. Đây không chỉ là một nhận thức – mà là cuộc cách mạng tư duy.

Tổng Bí thư Tô Lâm gần đây cũng nhấn mạnh: “Phát triển văn hóa và xây dựng con người Việt Nam có đủ phẩm chất, năng lực là điều kiện tiên quyết để phát triển bền vững.” 

Đó là tầm nhìn chiến lược: Khi kinh tế là cơ bắp – thì văn hóa là trái tim. Khi kỹ thuật là công cụ – thì văn hóa là nhân cách điều hướng.

4. Hội nhập, công nghệ và văn hóa – cơ hội hay hố sâu?

Chúng ta đang sống giữa một thế giới siêu tốc – nơi dữ liệu di chuyển nhanh hơn lý trí, nơi giá trị sống có thể bị định nghĩa lại chỉ bởi một “trend”. 

Khi TikTok, Facebook, YouTube định hình tư duy của thế hệ trẻ, câu hỏi đặt ra là: Văn hóa Việt Nam có còn giữ được bản sắc?

Câu trả lời: Có – nhưng không tự nhiên mà có.

Chúng ta cần xây dựng lại một "phòng tuyến mềm" bằng giá trị cốt lõi. 

Cần "chuyển hóa" văn hóa dân tộc thành thứ vũ khí mềm mại nhưng bền bỉ để không bị đồng hóa giữa biển lớn hội nhập. 

Cần truyền lại cho thế hệ trẻ niềm tự hào về tiếng Việt, về Hát Xoan, về Quan họ, về áo bà ba, về ý chí bất khuất của dân tộc đã làm nên Điện Biên, thống nhất đất nước và đi lên từ tro tàn chiến tranh.

5. Văn hóa không chỉ để lưu giữ – mà phải được sống, được vận hành, được đổi mới

Xây dựng con người Việt Nam toàn diện là nhiệm vụ cấp thiết. 

Không thể chờ đợi người dân tự hình thành giá trị – khi xung quanh họ là sự xuống cấp đạo đức, là thực dụng, là nhiễu loạn thông tin.

Chúng ta cần một hệ giá trị được định hình rõ ràng, được dạy từ nhà trường, được thể hiện trong luật pháp, được lan tỏa bởi báo chí – và quan trọng nhất, được sống bằng gương mẫu từ người làm chính trị, cán bộ công quyền và từng người dân.

Hệ giá trị con người Việt Nam hôm nay cần nuôi dưỡng tám phẩm chất: Yêu nước – Đoàn kết – Tự cường – Nghĩa tình – Trung thực – Trách nhiệm – Kỷ cương – Sáng tạo.

6. Từ nhà báo – tôi đã sống cùng văn hóa, viết bằng văn hóa và tin vào văn hóa

Tôi không xem việc cầm bút là để kiếm sống – mà là để sống đúng. 

Tôi tin: mỗi bài viết, mỗi tấm ảnh, mỗi buổi trò chuyện với nhân dân, doanh nghiệp, cán bộ đều là một cơ hội để gieo lại hạt mầm văn hóa. Khi xã hội có thể bị nhiễu vì tin giả, vì ngôn từ kích động – thì một bài viết đúng, có giá trị sẽ là ngọn đèn nhỏ trong đêm. Làm báo – là lan tỏa văn hóa sống tử tế.

7. Tư duy lại về phát triển: Hãy bắt đầu từ gốc – từ con người và văn hóa

Chúng ta không thể xây nhà cao nếu móng yếu. Không thể thành cường quốc nếu con người còn thiếu tự trọng, thiếu lòng tin, thiếu ý thức cộng đồng. Hãy bắt đầu từ trường học – dạy trẻ yêu lao động, trân trọng lời hứa. 

Bắt đầu từ gia đình – nơi cha mẹ là tấm gương. Bắt đầu từ chính chúng ta – mỗi khi quyết định hành xử có văn hóa hay không.

8. Kết luận: Sống có văn hóa là sống cho mai sau

Tôi xin mượn lời của Edouard Herriot để kết thúc bài viết này: “Văn hóa là cái còn lại khi người ta đã quên tất cả, là cái vẫn thiếu khi người ta đã học tất cả.

Thời gian có thể xóa mờ nhiều thứ. Nhưng nếu còn giữ được nền văn hóa vững vàng, ta vẫn còn có thể bắt đầu lại – mạnh mẽ hơn, đẹp đẽ hơn, nhân văn hơn.

Tác giả: Nhà báo Đỗ Văn Hiếu – Học viên lớp TC240, Học viện Cán bộ TP.HCM

Xem những bài viết liên quan 

Động lực của văn hóa trong phát triển con người và xã hội hiện đại





Thứ Tư, 21 tháng 5, 2025

VĂN HÓA – HỒN CỐT DÂN TỘC VÀ SỨC MẠNH PHÁT TRIỂN TRONG KỶ NGUYÊN MỚI


VĂN HÓA – HỒN CỐT DÂN TỘC VÀ SỨC MẠNH PHÁT TRIỂN TRONG KỶ NGUYÊN MỚI

Bài viết Nhà báo Đỗ Văn Hiếu – Học Viên lớp TC 240 - Học viện Cán bộ TP.HCM

"Văn hóa soi đường cho quốc dân đi" – lời dạy của Chủ tịch Hồ Chí Minh từ gần một thế kỷ trước vẫn nguyên giá trị định hướng cho sự nghiệp xây dựng và phát triển đất nước hôm nay. 

Trong bối cảnh toàn cầu hóa, chuyển đổi số và hội nhập sâu rộng, việc nhận thức đúng và đầy đủ về văn hóa – đặc biệt là hệ giá trị văn hóa Việt Nam – không chỉ là yêu cầu lý luận, mà còn là mệnh lệnh thực tiễn.

Văn hóa dưới nhiều lăng kính: Từ triết học đến thực tiễn

Văn hóa là một khái niệm phong phú, đa chiều, được tiếp cận theo nhiều góc độ:

Theo nghĩa hẹp, văn hóa là những hoạt động nghệ thuật – văn học như âm nhạc, hội họa, sân khấu…

Theo nghĩa rộng, văn hóa là toàn bộ giá trị vật chất và tinh thần do con người sáng tạo ra, thể hiện trong lối sống, tập quán, tư duy và ứng xử xã hội.

Các học thuyết phương Tây nhấn mạnh vai trò lý tính, luật pháp và cá nhân; trong khi phương Đông coi trọng cộng đồng, đạo lý và sự hài hòa. Karl Marx và Friedrich Engels tiếp cận văn hóa từ quan điểm duy vật lịch sử, coi nó là sản phẩm của sự phát triển lực lượng sản xuất và quan hệ xã hội.


Quan niệm văn hóa của phương Tây và phương Đông – Góc nhìn từ sự “gieo trồng”

Trong dòng chảy tư tưởng nhân loại, phương Đông và phương Tây tuy khác biệt về hệ giá trị, nhưng đều gặp nhau ở một điểm chung cốt lõi: văn hóa là hành trình “gieo trồng” con người.

Tư tưởng phương Tây: “Cultus” – Văn hóa là sự trau dồi tâm hồn

Từ gốc Latin "cultus" nghĩa là gieo trồng, chia thành:

Cultus agri: trồng trọt đất đai – liên hệ đến nông nghiệp.

Cultus animi: trồng trọt tâm hồn – dẫn đến khái niệm culture (văn hóa).

Văn hóa, với người phương Tây, là quá trình tu dưỡng nội tâm, phát triển trí tuệ và tinh thần – giống như người nông dân gieo mầm hy vọng trong đất, thì giáo dục – nghệ thuật – tri thức cũng “gieo trồng” những giá trị nhân văn trong con người.

 Tư tưởng phương Đông: Văn hóa gắn với đạo lý, cái đẹp và sự hài hòa

Chữ "文化" (văn hóa) trong Hán ngữ có nghĩa là văn minh hóa con người bằng lễ – nghĩa – trí – tín. Phương Đông nhấn mạnh sự hài hòa giữa con người – cộng đồng – thiên nhiên, giữa vật chất và tinh thần, giữa “văn” và “đức”.

Chính vì thế, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã đúc kết tư tưởng phương Đông bằng một câu nói bất hủ:

Vì lợi ích mười năm trồng cây – Vì lợi ích trăm năm trồng người”
Văn hóa, theo Bác, là một quá trình lâu dài, bền bỉ, tích lũy và lan tỏa – như trồng người bằng hành vi đạo đức, bằng giáo dục và bằng cách sống có trách nhiệm với cộng đồng.

Đặc biệt, UNESCO năm 1982 định nghĩa: "Văn hóa là tổng thể những đặc trưng tinh thần và vật chất, trí tuệ và cảm xúc đặc sắc của một xã hội..." – nhấn mạnh vai trò của văn hóa trong phát triển bền vững và tôn trọng đa dạng nhân loại.

Văn hóa theo quan điểm của Chủ tịch Hồ Chí Minh và Đảng ta

Chủ tịch Hồ Chí Minh là người đầu tiên hệ thống hóa khái niệm văn hóa một cách khoa học và sâu sắc. Bác viết:

Văn hóa là tổng hợp mọi phương thức sinh hoạt cùng với biểu hiện của nó mà loài người đã sản sinh ra nhằm thích ứng với nhu cầu đời sống và đòi hỏi sinh tồn.”

Bác cũng xác định rõ chức năng dẫn đường của văn hóa, khẳng định: "Muốn cứu nước và giải phóng dân tộc không có con đường nào khác ngoài con đường cách mạng vô sản. Muốn cách mạng thắng lợi, không thể thiếu văn hóa."

Kế thừa tư tưởng Hồ Chí Minh, Đảng Cộng sản Việt Nam luôn khẳng định:

Văn hóa là nền tảng tinh thần của xã hội, là mục tiêu và động lực của sự phát triển kinh tế – xã hội.” (Nghị quyết TƯ 5 khóa VIII, Nghị quyết 33-NQ/TW, Nghị quyết 139/NQ-CP ngày 17/5/2025).

Đặc biệt, trong bài phát biểu quan trọng ngày 18/5/2025 tại Hội nghị quán triệt các nghị quyết 66 và 68, Tổng Bí thư Tô Lâm nhấn mạnh vai trò của văn hóa như “trụ cột phát triển bền vững” trong “bộ tứ nghị quyết” giúp Việt Nam cất cánh.

Hệ giá trị văn hóa Việt Nam – sức mạnh mềm của dân tộc

Văn hóa Việt Nam mang tính hệ thống, giá trị, lịch sử và nhân sinh. Đó là sự kết tinh của:

Đạo đức, lối sống: nhân ái, vị tha, nghĩa tình.

Nghi thức, ứng xử: trọng lễ nghĩa, hòa hiếu, nhân văn.

Truyền thống, phong tục: gắn với tổ tiên, cội nguồn dân tộc.

Tri thức, trình độ: phản ánh năng lực sáng tạo, tiếp thu và đổi mới.

Đặc trưng, bản sắc: thể hiện trong tà áo dài, tiếng Việt, lễ Tết, ca dao dân ca…

Áo dài, chẳng hạn, không chỉ là trang phục – mà là biểu tượng văn hóa, là linh hồn dân tộc. Nghĩ đến áo dài là nghĩ đến sự dịu dàng, bản lĩnh, kiêu hãnh mà sâu sắc của người phụ nữ Việt Nam.

Văn hóa là con đường của phát triển bền vững

Ngày nay, trong công cuộc chuyển đổi số, phát triển kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa và hội nhập toàn diện, văn hóa càng đóng vai trò sống còn. Văn hóa điều tiết hành vi con người, tạo dựng niềm tin xã hội, nâng cao năng lực cạnh tranh mềm của quốc gia. Không có văn hóa dẫn đường, dễ rơi vào khủng hoảng giá trị và suy thoái đạo đức.

Do đó, nhiệm vụ cấp thiết là:

Phát triển con người Việt Nam toàn diện.

Xây dựng môi trường văn hóa lành mạnh.

Hoàn thiện thể chế, chính sách phát triển văn hóa.

Đầu tư mạnh cho giáo dục, nghệ thuật, truyền thông nhân văn.

Lan tỏa hình mẫu con người Việt Nam hiện đại – hội nhập – bản lĩnh – nhân ái.

Văn hóa không nằm trên giấy, mà sống trong mỗi hành vi, lời nói, sản phẩm, quyết sách. Trong kỷ nguyên mới, càng cần phát huy văn hóa như ngọn lửa dẫn đường, như nền tảng để dựng xây một nước Việt hùng cường – nhân văn – bền vững.

Nếu coi kinh tế là thể lực, thì văn hóa chính là khí chất của một quốc gia”.

Hãy gìn giữ, làm giàu và lan tỏa khí chất Việt!


Quan niệm của Marx – Engels về văn hóa: Văn hóa là sản phẩm của lao động sáng tạo

Karl Marx và Friedrich Engels – hai nhà sáng lập chủ nghĩa duy vật lịch sử – không tiếp cận văn hóa một cách tách biệt, mà đặt nó trong mối quan hệ biện chứng với lao động, sản xuất và sự phát triển của lịch sử nhân loại.

 Văn hóa là sản phẩm của lao động sáng tạo

Marx và Engels khẳng định:

 “Văn hóa là toàn bộ những thành quả được tạo ra nhờ hoạt động lao động sáng tạo của con người.”

Văn hóa, vì vậy, không chỉ là những giá trị tinh thần như đạo đức, nghệ thuật, mà còn là hệ quả trực tiếp từ quá trình con người sử dụng trí tuệ, năng lực và bàn tay mình để cải biến tự nhiên và xã hội.

Đó là quá trình "gieo trồng cái đẹp", tức là biến những gì chưa hoàn thiện thành những giá trị nhân văn, phù hợp với quy luật của cái đẹp, cái tiến bộ.

Văn hóa là phương thức người tạo nên chính mình

Văn hóa không phải thứ gì đó “trừu tượng”, mà là cách con người thể hiện bản thân trong thế giới khách quan – từ việc ăn, mặc, ở, làm… đến tư duy, tổ chức xã hội. Đặc biệt, văn hóa còn bao gồm cả việc con người “cải tạo tự nhiên trong chính mình”, tức là tự hoàn thiện đạo đức, nhân cách, phẩm giá – một cách có ý thức và bền bỉ.

Văn hóa gắn với nền tảng sản xuất – là động lực phát triển xã hội

Marx – Engels kết luận:

Sản xuất vật chất là cơ sở, là yếu tố quyết định sự tồn tại, vận động và phát triển của xã hội, của lịch sử nhân loại.”
Tuy nhiên, họ cũng khẳng định vai trò văn hóa là nền tảng tinh thần, có tác động qua lại và ảnh hưởng trực tiếp đến sự vận động tiến bộ hay thoái hóa của xã hội.

Nói cách khác, văn hóa là thước đo mức độ văn minh, là động lực tinh thần của phát triển bền vững, là nền tảng để một dân tộc không chỉ sống sót – mà sống có phẩm giá, có bản lĩnh và có khát vọng vươn lên.

Quan niệm của Marx – Engels về văn hóa đặt con người vào vị trí trung tâm của tiến trình sáng tạo. Trong bối cảnh mới, Việt Nam cần vận dụng tư tưởng này để xây dựng nền văn hóa “khai phóng – nhân văn – hội nhập”, đưa văn hóa thực sự trở thành sức mạnh nội sinh và động lực phát triển đất nước trong kỷ nguyên số.